Monday, September 7, 2009

Duy Trần tự sự hay là những mẩu chuyện con con về D1- Part 1.

Sự thực là tui đang đi làm.
Nhưng tui bỗng nhớ tới cái bé "Nguyệt Nga họ chẳng phải Kiều" iu dấu của tui....
Ôi cái thời tui với nàng này xe đạp điện uống rau má đèo nhau đi học về.
Tí nữa về nhà tui sẽ viết vài dòng về mấy trò chơi bời của lớp tui.
Khủng khiếp lắm....
Có ai nhớ rằng đã 6 năm rồi từ ngày tựu trường đầu tiên của khóa 03 - 06...huhuhu

--------------------------
----------------------------------------------------------------------------------

D1 - CHUYỆN CÒN DÀI.

[lời tựa]
Ngày ấy, ông Tuấn mập đẩy gọng kính dõi mắt về tán cây khát nắng. "Mày không biết đâu cu. Bọn anh ra trường 4 năm rồi, giờ quành lại, dòm tụi bay mà anh thèm vô cùng. Thèm được ngồi trong lớp ngóng giờ ra chơi. Thèm run rẩy mỗi khi trả bài. Thèm chọc ghẹo phá phách inh ỏi trong lớp.." Khi đó, tui cũng mường tượng ra viễn cảnh mình sẽ phải thèm thuồng giống ông anh này. Ít nhất cũng phải cả chục năm. Khi đó tui đang điên đảo với thi cử lớp 12, căm thù đề cương và tôn sùng giờ ra chơi. Chỉ đến khi xa trường lớp và bạn bè tính đến nay là năm thứ ba, tui mới nhận thấy niềm khao khát được sống lại những ngày tháng cũ kĩ đó trong tôi lớn đến nhường nào. Ba năm qua tự học, làm lụng thâu đêm, chè chén hội hè chẳng thiếu. Nhẫn tâm ở chỗ, tui sẽ phải sống đến hết cuộc đời như vậy. Tui sẽ chẳng bao giờ có cơ hội úp mặt lên bàn cười ngặt nghẽo, hay run lẩy bẩy cầm cuốn tập "trống vắng" lên trả bài.
Thời phổ thông đẹp bởi nét cau có giận dỗi, bởi tiếng phấn xoen xóet "chấm cái tách", bởi tiếng rù rì lén lút buôn dưa trong giờ học, bởi quà vặt và giấy mảnh đầy ắp hộc bàn,... Với tui, nó là một khỏang trời đầy mê hoặc mà càng trưởng thành, chững chạc, người ta càng nhớ về nó quay quắt, bùi ngùi hơn.
Đã sáu năm rồi, kể từ ngày lớp tui đứng xếp hàng rồng rắn trong háo hức và "ngạo nghễ" (tui là bữa đó tui "ra vẻ" dữ lắm) dự lễ Khai Giảng đầu tiên của cấp 3. Đã ba năm rồi kể từ ngày ra trường, những thành viên còn sót lại của D1 (mấy người kia du học sạch bách) mặc áo lớp ôm nhau nức nở khóc lóc ngay tại căn phòng cuối cùng của thời "tóc ngắn áo dài", tuy rằng miệng còn đầy mùi cơm chiên, chả giò và bò kho. Tui thấy hạnh phúc vì tui đã được tận hưởng trọn vẹn "hương vị" của thời phổ thông. Và giờ đây tui thật sự muốn viết lại những gì đã xảy ra, vui và buồn, mà cả lớp tui đã cùng trải qua. Dẫu đã muộn, nhưng cũng là cách để tui bày tỏ tình cảm tới tất cả những người bạn đã cùng tui ngồi chung chíêc ghế thời phổ thông.
Và các bạn tui hãy yên tâm vì tui sẽ không viết sến tơi bời hoa lá như những dòng trên. Vì trong tui, những chuyện hờn dỗi và căng thẳng nhứt của lớp cũng là những mẩu chuyện đáng yêu mà không khó gì xí xóa.
Chuyện sẽ không đi theo mạch thời gian.

No comments:

Post a Comment